Skip to content
Top Banner

Đức tin và lòng sùng mộ: Một ngày thứ Sáu tại Nhà thờ Quiapo, Manila

VĂN PHÒNG HỌC VIỆN 01
2025-10-22 08:58 UTC+7 182
quiapo-1761098270.webp


Đức tin vượt ra ngoài Lễ kính Chúa Giêsu Nazareth Đen (Traslación) hằng năm vào ngày 9 tháng Giêng, quy tụ hàng triệu tín hữu trong cùng một nhịp đập đức tin.

Keiko Kurane
UCA News – 20 tháng 10 năm 2025, 04:10 GMT

Vào một buổi chiều thứ Sáu oi bức, những con đường dẫn đến Nhà thờ Quiapo rộn ràng sức sống. Tiếng rao của các người bán hàng len giữa đám đông, mời chào vòng hoa nhài và nước đóng chai. Không khí dày đặc mùi nến màu, mồ hôi, và hương ngô luộc lẫn đậu phộng.

Giữa khung cảnh náo nhiệt ấy, Tiểu Vương Cung Thánh Đường Chúa Giêsu Nazareth Đen hiện lên — trung tâm của một trong những lòng sùng kính Công giáo bền vững nhất tại Philippines.

Với nhiều người Philippines, Quiapo không chỉ là một điểm hành hương, mà còn là một ký ức thiêng liêng.

Một nữ giáo dân ở Manila nhớ lại những năm đại học: mỗi ngày đi ngang qua nhà thờ này trên xe buýt, lòng luôn ước ao được bước vào, nhưng chưa bao giờ dám. Lòng khao khát ấy đã nảy mầm từ thuở nhỏ, khi người thân của cô — một tín hữu sùng kính Chúa Nazareth Đen — kể về bức tượng phép lạ và những đoàn người chen chúc mỗi thứ Sáu.

Tượng Chúa Giêsu Nazareth Đen, cao bằng người thật, được tạc bằng gỗ sẫm màu, mang thánh giá trên vai, được đưa từ Mexico đến Manila vào thế kỷ XVII. Màu sậm của tượng, theo truyền thống, là kết quả của một vụ cháy trên tàu trong chuyến hành trình, và từ đó trở thành biểu tượng của khổ đau và kiên trì trong đức tin.

Đối với hàng triệu tín hữu đến Quiapo, bức tượng cổ kính này không chỉ là di vật quá khứ, mà là sự hiện diện sống động của Đức Kitô, đồng hành với những thử thách và niềm hy vọng của đời sống thường nhật.

Bên trong thánh đường, hàng trăm người chen chúc sát nhau. Có người giơ khăn hoặc áo về phía tượng, tin rằng sẽ được ơn chữa lành và sức mạnh. Có người thầm thĩ lời cầu nguyện cho việc làm, sức khỏe hay hòa giải. Một vài người chỉ lặng lẽ đứng nhìn Đấng Chịu Nạn, như soi thấy chính nỗi đau của mình nơi Ngài.

Với họ, lòng sùng kính này không chỉ là nghi lễ, mà là cách để sống còn.

Samuel Amoro, 50 tuổi, đã phục vụ tại Nhà thờ Quiapo gần 20 năm. Ông chia sẻ với UCA News:

“Các con tôi hay đau ốm, nhưng rồi luôn bình phục. Được thức dậy mạnh khỏe mỗi sáng đã là một phúc lành lớn lao. Gia đình bình an — đó là ân huệ lớn nhất.”

Ông kể rằng năm ngoái, ông trải qua một khủng hoảng cá nhân, nhưng đã tìm lại sức mạnh nhờ lòng tin vào Chúa Nazareth Đen:

“Đó là một cuộc chiến nội tâm sâu sắc, nhưng tôi đã vượt qua. Tôi dâng từng ngày đời mình cho Ngài.”

Ngoài nhà thờ, Angelo dela Cruz, 27 tuổi, kiên nhẫn xâu hoa nhài, công việc anh làm từ khi còn nhỏ:

“Tôi bán để giúp gia đình,” anh nói, cho biết mỗi ngày kiếm được từ 500 đến 1.000 peso (khoảng 9–17 đô la Mỹ).
“Mỗi ngày là một phúc lành. Tôi chưa bao giờ bị bỏ rơi.”

Trong nhịp sống tôn giáo ấy, niềm tin còn vượt qua cả ranh giới tôn giáo.

Jopay Aba, 31 tuổi, một người Hồi giáo bán trái cây gần nhà thờ suốt tám năm qua, chia sẻ:

“Ở đây rất bình an. Truyền thống của họ thật đẹp, cũng không khác gì tôn giáo của chúng tôi. Tôi vui khi thấy người ta sùng kính như vậy.”

Đối với France Gabatbat, 48 tuổi, nhân viên trung tâm cuộc gọi, Quiapo là nơi đem lại cho cô điều mà nơi khác không có:

“Hễ có dịp là tôi đến. Ở đây như về nhà. Bạn có thể nói chuyện với Chúa như nói với một người bạn.”

Cảm giác gần gũi ấy chính là điều lôi cuốn hàng triệu người vào ngày 9 tháng Giêng mỗi năm, trong Lễ kính Chúa Giêsu Nazareth Đen (Traslación) — cuộc rước trọng thể tưởng niệm việc di chuyển tượng thánh từ Intramuros đến Quiapo vào năm 1787.

Đối với các tín hữu, bức tượng cháy sạm ấy là biểu tượng của khổ đau, kiên trì và ân sủng, nối kết bao thế hệ tín hữu trong cùng một hành động đức tin.

Khi kiệu Chúa di chuyển chậm rãi giữa biển người, các tín hữu vươn tay chạm vào sợi dây kéo kiệu hoặc những tấm khăn được phất gần tượng, với niềm tin được chữa lành, bảo vệ và chúc phúc.

Cuộc rước này là một trong những sự kiện tôn giáo lớn nhất châu Á, vượt lên mọi khác biệt về giai cấp, vùng miền và cả tôn giáo, quy tụ hàng triệu người trong nhịp đập chung của lòng tin.

Nhưng lòng sùng kính không chỉ diễn ra một lần trong năm. Mỗi thứ Sáu, hàng ngàn người lại lấp kín Vương Cung Thánh Đường và các con phố quanh đó, biến nơi này thành một đền thờ sống động giữa lòng Manila.

Cảnh tượng ấy — hòa quyện giữa lời cầu nguyện, tiếng rao hàng và nhịp sống ồn ào — phản ánh nghịch lý của đức tin Philippines: ồn ào mà tôn nghiêm, thô mộc mà sâu thẳm thiêng liêng.

Linh mục Robert Arellano, thuộc Nhà thờ Quiapo, viết trên trang web của giáo xứ:

“Từ những người bán hàng đơn sơ đến các doanh nhân lớn, từ trẻ sơ sinh đến người cao tuổi, từ sinh viên đến công nhân, từ người vô danh đến người nổi tiếng — tất cả được Thiên Chúa quy tụ lại chỉ vì một điều duy nhất: tình yêu và lòng sùng kính đối với Đức Kitô.”

Khi hoàng hôn buông xuống, đám đông dần thưa. Có người đốt nến rồi ra về, có người vẫn quỳ lại trên nền đá, thầm dâng lời nguyện cuối cùng trước khi rời cổng thánh đường.

Với Amoro, nhịp sống ấy không bao giờ phai nhạt:

“Đức tin ở đây không im lặng,” ông nói khẽ. “Nó chính là sự sống.”

Tại Nhà thờ Quiapo, đức tin không xa cách hay trang nghiêm lạnh lùng. Đức tin ấy được mang trong đôi tay chai sạn, trong hương hoa nhài, trong tiếng rao của người bán hàng, trong từng lời khấn thầm dâng lên Đức Kitô chịu nạn, và trong nhịp đập không ngừng của lòng sùng kính vang vọng giữa con tim Manila.

 

https://www.ucanews.com/news/faith-and-frenzy-a-friday-at-manilas-quiapo-church/110647