Skip to content
Top Banner

Lời khuyên của Đức Thánh Cha Lêô XIV dành cho sinh viên và các nhà giáo dục

VĂN PHÒNG HỌC VIỆN 01
2025-10-29 13:57 UTC+7 250
pope-1761721021.webp

Kathleen N. Hattrup - 28/10/2025

“… sứ mạng của người giáo dục là nâng con người lên, giúp họ trở nên chính mình …”

Ngày 27 tháng Mười, Đức Giáo hoàng Lêô XIV đã chủ sự Thánh lễ cùng với các sinh viên của các Đại học Giáo hoàng, trong khuôn khổ Năm Thánh dành cho Thế giới Giáo dục.

Trước Thánh lễ, Đức Thánh Cha đã ký ban hành một Tông thư nhân dịp kỷ niệm 60 năm công bố văn kiện Gravissimum Educationis của Công đồng Vaticanô II. Tông thư này sẽ được công bố trong ngày hôm nay.

Dưới đây là bài giảng của Đức Thánh Cha trong Thánh lễ:

Anh chị em thân mến,

Được quy tụ nơi đây trong Năm Thánh là một ân huệ lớn lao mà chúng ta không thể xem nhẹ. Trước hết, đó là ân huệ, bởi vì việc hành hương – bước qua Cửa Thánh – nhắc chúng ta rằng: cuộc đời chỉ có ý nghĩa khi được sống như một hành trình, khi biết tiến bước không ngừng, nghĩa là khi có khả năng làm cho mầu nhiệm Phục Sinh trở nên hiện thực.

Thật tốt đẹp khi nghĩ rằng, qua việc cử hành Năm Thánh trong những tháng này, Giáo hội được nhắc nhớ rằng chính mình luôn cần được hoán cải, và phải luôn bước theo sau Chúa Giêsu, không do dự, cũng không cám dỗ muốn đi trước Ngài. Quả thật, Giáo hội luôn cần đến “Lễ Vượt Qua”, nghĩa là cần “vượt qua” từ nô lệ sang tự do, từ sự chết đến sự sống. Tôi ước mong mỗi người anh chị em cảm nghiệm trong lòng mình hồng ân của niềm hy vọng ấy, để Năm Thánh trở thành một cơ hội giúp đời sống của anh chị em được khởi đầu mới.

Hôm nay, tôi muốn ngỏ lời với anh chị em – những người thuộc các học viện đại học, những ai đang dấn thân trong học tập, giảng dạy và nghiên cứu. Ân sủng nào có thể chạm đến đời sống của người sinh viên, nhà nghiên cứu hay học giả? Tôi xin đáp: đó là ân sủng của một tầm nhìn bao quát, một nhãn quan biết nhìn xa, nhìn vượt khỏi chính mình.

Điều này được thể hiện trong đoạn Tin Mừng (Lc 13,10-17) vừa được công bố: hình ảnh người phụ nữ bị còng lưng, được Chúa Giêsu chữa lành, để có thể đón nhận hồng ân của một tầm nhìn mới, rộng mở hơn. Tình trạng của bà phản ánh sự u mê của trí khôn, vốn thường gắn liền với sự khép kín và thiếu thao thức tinh thần cũng như trí tuệ. Bà bị còng lưng, chỉ nhìn vào chính mình, nên không thể nhìn xa hơn. Khi con người không thể nhìn vượt khỏi bản thân, ý tưởng, kinh nghiệm hay dự phóng riêng, họ trở nên tù đày, nô lệ, không thể có phán đoán trưởng thành.

Giống như người phụ nữ bị còng, chúng ta luôn có nguy cơ bị giam hãm trong tầm nhìn vị kỷ. Nhưng thật ra, nhiều điều quan trọng nhất trong đời – có thể nói là những điều nền tảng – không xuất phát từ chính ta, mà được trao ban qua người khác: qua thầy cô, các cuộc gặp gỡ và những kinh nghiệm sống. Đó chính là một kinh nghiệm của ân sủng, vì nó chữa lành chúng ta khỏi tính khép kín. Như người phụ nữ trong Tin Mừng, chúng ta được “đứng thẳng” trước cuộc đời và nhìn nó với một tầm nhìn rộng hơn.

Người phụ nữ được chữa lành đã đón nhận niềm hy vọng: nay bà có thể ngẩng nhìn, có thể thấy mọi sự cách khác, bằng ánh nhìn mới. Điều này đặc biệt xảy ra khi chúng ta gặp gỡ Đức Kitô, khi mở lòng đón nhận chân lý biến đổi cuộc sống, giải thoát ta khỏi chính mình.

Những ai dấn thân học hỏi đều được “nâng lên”, được mở rộng tầm nhìn để hướng mắt lên cao – hướng về Thiên Chúa, tha nhân và mầu nhiệm của sự sống. Ân sủng của người học giả là đón nhận một cái nhìn toàn diện, không giản lược các vấn đề, không sợ những câu hỏi, chiến thắng sự lười biếng trí tuệ và – qua đó – vượt thắng sự suy thoái thiêng liêng.

Chúng ta hãy nhớ rằng, đời sống thiêng liêng cần đến tầm nhìn này, mà việc học thần học, triết học và các ngành khác góp phần đặc biệt. Hôm nay, con người trở nên chuyên gia trong những chi tiết nhỏ nhặt của thực tại, nhưng lại đánh mất khả năng nhìn bao quát, khả năng hợp nhất mọi sự trong một ý nghĩa sâu xa và lớn hơn. Trải nghiệm Kitô giáo dạy ta nhìn đời bằng ánh nhìn hiệp nhất, bao quát mọi điều, tránh rơi vào cách suy nghĩ phiến diện.

Vì thế, tôi mời gọi anh chị em – sinh viên, nhà nghiên cứu, giảng viên – đừng quên rằng Giáo hội cần có tầm nhìn hiệp nhất này, hôm nay cũng như ngày mai. Chúng ta hãy noi gương Thánh Augustinô, Thánh Tôma Aquinô, Thánh Têrêsa Avila, Thánh Edith Stein và nhiều vị khác, những người đã biết kết hợp hành trình nghiên cứu với đời sống thiêng liêng. Chúng ta cũng được mời gọi tiến bước trong việc tìm kiếm chân lý mà không tách rời nó khỏi đời sống, để việc học hỏi không dừng lại ở trí óc, nhưng biến đổi đời sống, giúp ta đào sâu tương quan với Đức Kitô, hiểu hơn về mầu nhiệm Giáo hội, và trở nên những chứng nhân can đảm của Tin Mừng giữa lòng xã hội.

Anh chị em thân mến, học tập, nghiên cứu và giảng dạy luôn mang trong mình trách nhiệm giáo dục lớn lao. Tôi khích lệ các đại học hãy đảm nhận ơn gọi ấy với nhiệt huyết và lòng tận tâm. Giáo dục, theo một nghĩa nào đó, giống như phép lạ trong Tin Mừng hôm nay: bởi sứ mạng của người giáo dục là nâng con người lên, giúp họ trở nên chính mình, có lương tâm sáng suốt và khả năng tư duy phê phán. Các đại học Giáo hoàng phải tiếp nối “hoạt động” của Chúa Giêsu này.

Đó là một hành động của tình yêu, một hình thức của đức ái, được thể hiện qua việc học hỏi, tri thức và thành tâm tìm kiếm điều chân thật, điều đáng sống. Nuôi dưỡng cơn khát sự thật và ý nghĩa là một nhiệm vụ thiết yếu, bởi nếu thiếu chúng, con người sẽ rơi vào trống rỗng và thậm chí đi đến cái chết.

Trên hành trình ấy, mỗi người chúng ta có thể tái khám phá hồng ân cao cả nhất, đó là biết rằng mình không cô đơn, rằng chúng ta thuộc về Đấng nào đó, như Thánh Phaolô nói:

“Quả vậy, phàm ai được Thần Khí Thiên Chúa hướng dẫn, đều là con cái Thiên Chúa. Phần anh em, anh em đã không lãnh nhận Thần Khí khiến anh em trở lại tình trạng nô lệ khiến phải sợ hãi; nhưng đã lãnh nhận Thần Khí làm cho anh em nên nghĩa tử. Nhờ đó, chúng ta kêu lên: ‘Abba! Cha ơi!’” (Rm 8,14–15).

Thực vậy, trong việc tìm kiếm chân lý và dấn thân học hỏi, chúng ta khám phá ra rằng mình không phải là tạo vật bị ném vào thế giới cách ngẫu nhiên, nhưng thuộc về Đấng yêu thương mình và có kế hoạch yêu thương cho đời ta.

Anh chị em thân mến, cùng với anh chị em, tôi cầu xin Chúa cho việc học tập và nghiên cứu trong những năm đại học giúp anh chị em đạt được tầm nhìn mới này. Ước gì hành trình học thuật của anh chị em giúp anh chị em biết nói, kể, đào sâu và tuyên xưng những lý do của niềm hy vọng nơi chúng ta (x. 1 Pr 3,15).

Ước gì đại học huấn luyện anh chị em trở nên những con người không còng lưng vì khép kín, nhưng luôn đứng thẳng, mang niềm vui và ơn an ủi của Tin Mừng đến bất cứ nơi đâu.

Nguyện xin Đức Trinh Nữ Maria, Tòa Đấng Khôn Ngoan, đồng hành và cầu bầu cho anh chị em.

https://www.aleteia.org/2025/10/28/pope-leos-advice-to-students-and-teachers/

 

Chia sẻ

Chưa có Đánh giá/Bình luận nào được đăng.

Hãy trở thành người đầu tiên đóng góp nội dung cho Bài viết này.